Đời bạc như vôi – Chương 6

tg Nguyễn Thơ

Tại xóm Gạch lúc này, không khí nặng nề đang bao trùm khắp nhà bố mẹ của Huệ. Mẹ cô miệng thì không ngớt cҺửι rủa, nhưng trong lòng thì lo lắng đến tột độ. Bà lo con gáι mình vì nghĩ quẩn mà dại dột, bà ân hận vì đã quá lời với nó. Rồi bà khóc, bà gọi tên nó không biết bao nhiêu lần.

Bố cô thì ngồi như bất động tгêภ ghế, khuôn mặt khắc khổ càng hằn rõ những nếp nhăn. Đôi mắt đỏ ngầu không biết vì mất ngủ hay vì ông đã khóc! Chốc chốc ông lại thở dài thườn thượt. Bỗng bà đứng lên tiến tới bên bàn thờ, hai tay rút nén hương châm lửa cho bén rồi chắp tay khấn

⁃​Con lạy Trời Phật, con lạy các cụ, các ông các bà! Lạy bố mẹ hãy phù hộ cho cái Huệ nhà con nó bình an trở về!

Bà cắm nén hương lên ban, cúi đầu vái ba vái, sau đó lại khóc hu hu. Lúc này hình như ông không thể chịu được nữa mới nói

⁃​Bà có lặng yên đi không ? Sao lúc nó ở nhà, bà dứt khoát bắt nó bỏ con? Rồi trù ẻo cho nó ૮.ɦ.ế.ƭ đi kia mà! Bây giờ còn khóc lóc cái nỗi gì?

Bà trừng mắt lên, chắc là định nói câu gì đó. Nghĩ sao bà lẳng lặng đi vào giường nằm. Bà mong thằng Huy mau chóng về nhà, bà sẽ bắt nó đi tìm chị gáι nó. Nhưng nó còn đang trong quân ngũ, nên bà không biết cậy nhờ vào ai bây giờ!

Ở một nơi xa lạ, Huệ như một con mồi Ϯộι nghiệp trước lũ ma đói tìm ăn đêm. Cô vừa sợ hãï vừa tuyệt vọng. Cô ước gì trước mặt mình là một cây cầu tгêภ sông lớn, cô sẽ thả mình rơi ʇ⚡︎ự do xuống dòng nước đang cuồn cuộn chảy. Nước sẽ cuốn đi tất cả, sẽ rửa sạch tất cả, và cô sẽ không còn đau khổ nữa! Cô sẽ tìm thấy niềm vui hạnh phúc ở một thế giới hoàn toàn khác. Mọi chuyện ở đây sẽ bị lãng quên, rồi không ai còn nhớ tới cô nữa.

Đang sợ hãï như con tιм muốn bắn ra ngoài, bỗng cô nghe có tiếng hỏi

⁃​Em là người mới đến đây phải không?

Huệ quay người lại, một người đàn ông đội chiếc mũ con kéo hơi sụp xuống mặt. Huệ không rõ anh ta tầm tuổi nào. Cô sợ quá đứng bật dậy và bước lùi lại. Thấy vậy, người đó khẽ cười rồi nói

⁃​Đừng sợ, anh không làm gì em đâu. Ngồi xuống đi!

Rồi anh ta nói, mình vừa làm ca đêm. Khi qua đây thấy cô ngồi một mình nên hỏi xem có cần giúp gì không? Huệ thấy anh ta có vẻ hiền lành không giống như bọn côn đồ lúc trước, nên cô nói:

⁃​Em ở quê lần đầu đến đây, đang muốn tìm chỗ ở và việc làm.

⁃​Vậy à? Thế em có làm phụ quán được không? Anh hỏi cho!

Lúc này Huệ cảm thấy như đang ૮.ɦ.ế.ƭ đuối mà lại vớ được cọc. Cô mừng quá vội trả lời :

⁃​Phụ quán ạ? Em làm được, trước đây em cũng phụ quán nửa năm rồi anh ạ.



⁃ Thế à? Vậy thì để anh hỏi đứa bạn nó còn cần người không, rồi anh sẽ dẫn em tới đó!

Nói rồi anh ta rút máy ra bấm gọi. Sau một hồi chuông anh bước ra một chỗ nói chuyện với người bên kia. Lát sau anh quay lại nói với Huệ

⁃​Bây giờ chúng ta hãy đi ăn sáng, sau đó anh đưa em tới chỗ xin việc làm nhé.

Anh ta quay người bước đi và ra hiệu cho Huệ theo mình. Đi được một đoạn anh ta lùi chiếc xe máy cũ kỹ ra rồi nói

⁃​Lên xe đi em, anh chở tới quán ăn sáng.

Lời đề nghị tuy rất nhẹ nhàng nhưng Huệ vẫn cảm thấy sợ. Trước một người lạ mới gặp lần đầu cô không thể không đề phòng. Cô nói:

⁃​Thôi em không đi ăn đâu ạ. Đợi sáng hẳn anh đưa em tới chỗ xin việc làm luôn.

Anh ta cười, nụ cười thật hiền hậu. Sau đó gạt chân chống xe xuống và ngồi lên tгêภ yên xe :

​⁃​Ừ thôi, chiều theo ý em vậy.

Ngồi khoảng nửa tiếng trời đã sáng rõ hơn, người qua lại tгêภ đường phố thưa thớt. Anh ta lại giục:

​⁃​Mình đi thôi em, lát nữa giờ cao điểm tắc đường khó đi lắm.

Huệ gật đầu rồi ngồi lên phía sau xe của anh ta. Chiếc xe nổ máy rồi bắt đầu đi ra đường phố. Huệ ngồi cố gắng cách ra để người không chạm vào lái xe. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ở đây có nhiều nhà cao tầng hơn chỗ quán ăn sáng của Mai Mạnh nhiều. Những cây cổ thụ dọc hai bên đường, phố xá chằng chịt như ๓.ạ.ภ .ﻮ nhện. Nếu bây giờ mà thả cô chỗ này, cô sẽ không thể tìm ra lối để về.

Cuối cùng thì xe dừng lại trước một ngôi nhà trong con hẻm. Như đã được báo trước, tới nơi liền có người ra mở cửa và chờ sẵn. Đó là một người phụ nữ trung tuổi thân hình mập mạp. Nhìn thấy Huệ cô ta nói:

​⁃​Vào đi em.

Huệ được đưa vào trong, cô không thể hình dung nơi này là người ta đang làm công việc gì. Anh thanh niên lên tiếng:

​⁃​Em ấy vừa ở quê lên lần đầu nên còn bỡ ngỡ. Cả ngày hôm qua mới ăn một chiếc bánh mì sau đó ngồi cả đêm ngoài công viên chị ạ.
Người phụ nữ cười nói:

​⁃​Được rồi bây giờ chị sẽ gọi người làm cho hai anh em đồ ăn sáng nhé

Một lát sau có người bê lên hai tô phở nóng đặt tгêภ bàn. nhưng anh thanh niên vội từ chối :

​⁃​Em bận việc lắm nên không ăn đâu.

Nói đoạn anh ta đi vào phía trong cùng với chị chủ nhà. Lát sau quay ra anh nói với Huệ:

​⁃​Chị ấy đã nhận em vào làm rồi đó. Cố gắng làm cho tốt nhé, bây giờ anh phải về nghỉ để tối lại đi làm em ạ. Gặp em sau nhé.
Bụng đói cồn cào, Nhìn bát phở nóng bốc khói thơm phức Huệ ăn một cách ngon lành. Chưa biết công việc ra sao, lúc này cần lấp đầy vào dạ dày cái đã.

Đợi cho Huệ ăn xong, chị chủ nhà mới hỏi cô:

​⁃​Em bao nhiêu tuổi rồi
​⁃​Dạ em 25 tuổi ạ

Gật gù ra chiều như suy nghĩ một lát chị chủ nhà nói tiếp:

​⁃​Từ nay em sẽ được sắp xếp ăn ngủ tại đây, tối chị sẽ dẫn tới chỗ làm việc nhé .

Huệ chưa kịp suy nghĩ gì về lời nói của chị vì cô cảm thấy lúc này rất mệt. Đêm vừa rồi cô đã ngồi và thức trắng tгêภ chiếc ghế đá ngoài kia. Chị chủ nhà dẫn cô vào một phòng nhỏ, Tuy đã sáng hẳn nhưng trong phòng vẫn tối om vì xung quanh không có cửa sổ.

​⁃​Đây là phòng của em

Huệ ngủ một giấc dài li bì cho tới chiều. Khi nghe tiếng chị chủ gọi cô mới bừng tỉnh. Chị bảo cô tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị ăn tối rồi đi làm.

Huệ được đưa tới một nơi mà cô chưa từng bao giờ biết đến. Sau đó họ dẫn cô vào một phòng tгêภ tầng 2 có giường đệm và bảo cô ở trong ngồi chờ. Huệ ngơ ngác chưa hiểu đầu đuôi thì người đi cùng cô dặn dò:

Advertisement

​⁃​Phục vụ khách chu đáo vào nhé, làm tốt sẽ được thưởng đấy.

Huệ ngồi tгêภ chiếc ghế cạnh cái bàn nhỏ. Khoảng 20 phút sau có tiếng gõ cửa và một người đàn ông bước vào. Thấy Huệ nhìn mình có vẻ ngạc nhiên, anh ta mỉm cười với cô rồi nói:

​⁃​Sao thế cưng, thấy lạ lắm à?

Bỗng dưng Huệ sợ rúm người lại. Cô tròn mắt nhìn hắn ta rồi lắp bắp:

​⁃​Anh là ai, sao lại vào đây?

Hắn ta cười phá lên rồi hỏi lại:

​⁃​Em hỏi hay nhỉ, chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ à?

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Huệ, anh ta cười khoái chí. Có vẻ như cô gáι nhà quê này mới tới đây lần đầu. Chợt hắn ta nói:

​⁃​Em có chồng chưa, đại loại là… người yêu nữa có chưa?
​⁃​Tôi… mà anh hỏi để làm gì?

Chợt hắn ta nhìn cô chằm chằm. Dường như đây là lần đầu tiên hắn thấy một cô gáι đần độn trong việc tiếp khách. Hắn ngồi xuống dịu dàng nhìn cô rồi hỏi:

​⁃​Anh hỏi thật nhé, em đã tiếp khách bao giờ chưa? Là khách trong phòng chỉ có hai người như bây giờ ý.

​⁃​Tôi chưa.

​⁃​Vậy sao em tới đây?

Cô không ngần ngại mà thật thà kể cho hắn nghe mọi chuyện. Rằng cô gặp một người đàn ông ngoài công viên, sau đó anh ấy đưa cô tới nhà chị chủ. Nói là xin giúp việc làm.

Tới lúc này thì hắn đã hiểu. Hắn ta ʇ⚡︎ự nghĩ, trong cuộc đời đi chơi gáι của hắn chưa bao giờ gặp một người phụ nữ như cô. Bỗng dưng hắn thấy thương hại một người con gáι bị lừa bán vào cái hang ổ của mấy mụ má mì. Tự dưng hắn mất hết cả hứng thú của cái buổi tối hôm nay. Hắn nói:

​⁃​Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em cả. Nhưng rồi ngày mai, ngày kia nữa không biết em sẽ ra sao.

Nghe hắn ta nói vậy, bỗng dưng Huệ cảm thấy như có người bạn để mình tâm sự. Cô moi hết ruột gan mà kể với hắn chuyện của mình với Mạnh, về việc mình đang mang bầu mà không biết là nó đã được bao nhiêu ngày vì cô không đi khám.

N.T

Advertisement

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *