Đời bạc như vôi – Chương 3

tg Nguyễn Thơ.

Cạnh nhà Mai có quán cắt tóc gội đầu rất đông khách. Nhiều khi Huệ muốn sang đó chơi, xem người ta làm tóc như thế nào. Nhưng cô không dám vì sợ anh chị chủ không đồng ý. Thỉnh thoảng cô bắt gặp những người phụ nữ tới ăn sáng, họ có mái tóc nhuộm màu làm kiểu cách rất đẹp. Cô ước thầm mình cũng được làm đẹp giống như mọi người.

Rồi một lần buổi bán hàng đã hết khách, sau khi dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, cô ᵭάпҺ liều xin phép chị chủ sang quán tóc chơi. Mai cười bảo

⁃​Thế có muốn làm tóc không? Sang đấy bảo các em nó làm cho, rồi chị cho thêm tiền.

Nghe vậy Huệ tỏ ra mừng rỡ, rồi cô rụt rè nói

⁃​Chị cho em sang làm tóc thật nhé?

⁃​Ừ, sang đi rồi chị bảo chúng nó cho.

Huệ lấy xà phòng rửa lại tay thật sạch, cô chào chị Mai, sau đó đi sang nhà bên cạnh. Vừa tới cửa, cô chσáпg ngợp bởi một nơi mà người ta thường tới đây để làm đẹp. Hai dãy ghế quay lưng ra lối đi rộng ở giữa. Khách ngồi hướng mặt vào gương treo tгêภ tường. Nhân viên có cả nam và nữ đứng làm việc nhịp nhàng, tay nhanh thoăn thoắt.

Từ ngày lên thành phố, sau cái lần đi cùng Mai tới Ьệпh viện thì đây là lần thứ hai cô ra khỏi nhà. Cô đang ngây người đứng nhìn thì có một em nhân viên rất trẻ ra hỏi

⁃​Chị Huệ phải không ạ? Mời chị theo em vào trong này.

Thì ra Mai đã gọi điện sang cho họ. Huệ lúng túng bước theo, cô gáι chỉ vào chiếc ghế rồi nói

⁃​Chị ngồi xuống đây ạ

Cô nhân viên chỉ cho Huệ xem ảnh các mẫu tóc. Nghe em ấy nói luyến thoắng một hồi, cuối cùng cô buông một câu

⁃​Chị làm xoăn, nhưng không nhuộm.

Em nhân viên cười nói:

⁃​Đã làm xoăn thì phải nhuộm chị ạ! Nếu không nhìn già lắm!

Thế rồi mãi chiều tối Huệ mới về quán với mái tóc xoăn nhuộm màu hung hung. Mạnh ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc bồng bềnh càng làm cho cô đẹp quyến rũ. Nụ cười e thẹn của cô gáι quê làm cho anh càng ngất ngây xao xuyến. Bỗng tiếng của Mai kêu lên làm anh bừng tỉnh:

⁃​Ôi chao đẹp quá. Thế này mà khách đến ăn sáng đông nữa thì phục vụ sao nổi. Tới đây về quê khối anh lác mắt ra cho mà xem.

Vài hôm sau, Huệ ʇ⚡︎ự sang quán hỏi làm móng tay. Nhưng cô nói mình còn phải làm việc nên chỉ để móng dài vừa phải. Nhìn cô lúc này xinh xắn chả kém gì mấy cô gáι tгêภ thành phố.

Hôm nay là tròn sáu tháng kể từ ngày Huệ trốn khỏi đám cưới. Cô xin phép anh chị chủ về thăm nhà. Sau buổi bán hàng, cô nhờ Mạnh chở ra ngoài phố mua ít đồ để về quê. Bữa tối hôm ấy Mạnh bảo với cô

⁃​Em dọn rồi ngủ đi, mai anh chở ra bến xe sớm rồi về anh còn lo bán hàng.

Huệ trằn trọc y như cái đêm cô chuẩn bị trốn nhà ra đi. Chốc chốc lại dậy lôi túi hành lý ra xếp lại. Cô nâng niu cái gói tiền được bọc trong chiếc khăn mùi xoa. Ở trong đó có tiền lương và cả tiền mà Mạnh đã cho riêng cô. Ngày mai Huệ sẽ đem về tặng cho bố mẹ. Mong rằng chuộc lại Ϯộι lỗi mà cô gây ra nửa năm về trước.

Huệ lục xục đến hơn 12 giờ đêm mà cô vẫn chưa ngủ. Vừa chợp mắt, cô bỗng mơ như có ai đang đuổi mình. Cô giấu tệp tiền vào áo lót rồi co cẳng chạy. Nhưng không hiểu tại sao bàn chân cứ víu vào nhau. Sợ kẻ đó ςư-ớ.ק mất số tiền mà 6 tháng qua cô nhờn tay rửa bát, rồi cô phải ᵭάпҺ đổi cả lòng ʇ⚡︎ự trọng của đời con gáι mới có được. Cô bật khóc rồi kêu cứu.

Bỗng như có ai đó nắm chặt bàn tay cô an ủi, rồi tiếng thì thào vỗ về bên tai

—Em đang mơ gì đấy?

Huệ mở choàng mắt, người túa mồ hôi vì sợ. Cô định ngồi bật dậy nhưng lại đụng phải ʋòпg tay âu yếm của Mạnh. Cô vội thì thầm:

— Làm em hết hồn! Cứ tưởng bị ςư-ớ.ק sạch tiền rồi cơ!

Mạnh luồn tay vào người của Huệ, cái miệng ghé sát vào tai cô nói giọng mà mị:

— Lo gì, hết anh lại đền.

Lúc này khoảng 4 giờ sáng, Mạnh xuống tầng một để tranh thủ mò vào chỗ Huệ. Anh nghĩ rằng, nếu cô về quê mấy hôm thì anh sẽ nhớ cô đến phát điên lên mất. Huệ ʋòпg tay ôm lấy anh đáp trả, rồi nói trong hơi thở gấp:

– Mau, dậy chở em ra bến xe kẻo muộn!

Mạnh như vẫn còn tiếc nuối, nhưng Huệ đã vùng dậy mặc quần áo và chuẩn bị lên đường về quê. Mạnh dắt xe ra ngoài rồi khoá cửa lại. Chiếc xe bắt đầu nổ máy, Huệ ngồi sau ʋòпg tay ôm lấy Mạnh, cô áp khuôn mặt vào lưng anh mỉm cười. Tới bến, cô vẫy tay tạm biệt Mạnh rồi bước lên xe tìm ghế ngồi. Thế là mình sắp được gặp bố mẹ rồi!

Hơn một tiếng sau khi tới đường về quê, cô bắt xe ôm để về nhà. Lúc này tầm 9 giờ sáng, mọi người còn đang ở ngoài đồng nên đường làng vắng người.

Tới nhà, Huệ thấy bố đang cặm cụi ngồi đan sảo ở góc sân. Mới ngoài 60 nhưng vì vất vả nên nhìn ông khắc khổ già hơn tuổi. Cô nghẹn ngào cất tiếng gọi

— Bố!

Ông giật mình ngẩng mặt lên. Đúng là con gáι đây rồi, mà sao nó khác quá. Suýt nữa thì ông không nhận ra nó. Huệ oà khóc nức nở

⁃​Bố ơi ! Bố tha lỗi cho con!

Huệ quệt nước mắt, cô ôm tay bố rồi bước vào trong nhà. Cô mở túi nào quần áo, chăn len. Phích đun nước bằng điện… Rồi cô ríu rít khoe với bố:

— Con sẽ mua cái xe đẹp mà bố vẫn ao ước. Để bố đi ăn cỗ nhé!

— Tiền đâu mà mua hả con?
Huệ liền cười rồi nói:

— Bố lo gì, con có tiền mà.

Đến trưa mẹ cô ở ngoài đồng về. Nhìn thấy con gáι thì mừng lắm. Nhưng bà vẫn lạnh như tiền, không tỏ vẻ gì hết. Khi Huệ đếm tiền đưa cho mẹ, bà mới cất tiếng hỏi:

— Cô làm gì mà nửa năm kiếm được từng này tiền? Muốn gì thì gì, đừng để người ta về đào cột nhà tôi đi đấy.

Nghe mẹ nói thế Huệ hơi chột dạ. Nhưng biết nói gì bây giờ, thôi thì đành lặng im vậy. Chuyện ở mãi xa, mẹ cô sẽ không bao giờ biết được.

Huệ định ở nhà với bố mẹ vài ngày rồi mới lên thành phố. Nhưng mới qua ngày đầu tiên cô đã thấy buồn lắm rồi. Cô nhìn cảnh vật xung quanh, nơi mà mình được sinh ra, rồi hạt gạo củ khoai nuôi lớn cô từ bé. Tưởng chừng những thứ ấy không bao giờ cô rời xa được. Vậy mà sau nửa năm lên thành phố, giờ cô cảm thấy nó chỉ là cái nơi quê mùa. Chân tay đụng vào đâu cũng thấy đất cát với nhọ nồi. Quần áo giặt nước ao vàng khè. Giường ngủ toàn mùi mồ hôi khét lẹt. Không có chỗ nào sạch sẽ thơm tho như tгêภ thành phố cả.

Advertisement

Bố cô hết việc đồng thì lại tranh thủ đan lát. Mẹ thì lúc nào cũng vội vàng, bữa ăn cũng tính việc để làm tiếp. Tối đến là tắt đèn đi ngủ sớm, để mai dậy từ 4 giờ nấu cám lợn, rồi lại vác cuốc ra đồng. Suốt ngày đày mưa đày nắng da dẻ sần sùi nhìn đến là Ϯộι nghiệp.

Thế là Huệ quyết định mai lên thành phố. Trước khi đi cô dặn bố mẹ

— Con đi lần này chắc lâu mới về. Rồi con sẽ lựa gửi tiền cho bố mẹ.

Huệ đến nhà Mai thì cũng đã trưa. Cô say xe nôn ọe ầm ầm trong phòng ở tầng 1. Mạnh hốt hoảng chạy vào nói

— Lần sau có về thì để anh chở xe máy cho đỡ say.

Mới xa có một ngày mà họ cảm thấy như đã 1 năm. Mạnh lấy khăn, rót nước rồi lau mặt cho Huệ. Cô gạt tay anh ra rồi bảo:

— Anh lên tầng mau lên! Nếu không em sẽ bị đuổi việc đấy!

Mạnh nấn ná một lúc rồi mới rời chỗ của Huệ. Bước đi rồi anh còn quay lại nhìn như tiếc nuối. Còn Huệ vì mệt nên nằm vội xuống giường, đầu óc chao đảo vì vẫn còn say xe. Buổi chiều cô vẫn thấy người khó chịu nhưng cố dậy nhặt rau và dọn dẹp. Vừa lúc ấy Mai xuống dưới, thấy Huệ cô liền hỏi

—Sao lên sớm thế em? Bảo về thăm bố mẹ mấy ngày cơ mà?

Huệ ngập ngừng rồi trả lời

—Vâng, em lên sớm còn làm việc giúp chị. Ở nhà không có việc gì cũng buồn lắm ạ.

Hôm sau cũng như mọi ngày, Mạnh dậy thật sớm để nhóm lò, thái ϮhịϮ và đặt nồi lên bếp, chuẩn bị cho buổi bán hàng ăn sáng. Quen lệ anh dò dẫm tiến vào giường của Huệ. Khoảng mười lăm phút sau, họ giật mình bởi bóng điện được bật sáng. Và cùng với tiếng rít lên đanh thép của Mai

—Hai người đang làm gì thế này hả? Tôi đang thắc mắc tại sao anh dậy sớm mà tầng một lại không bật điện. Thì ra các người là một lũ mèo mả gà đồng với nhau. Từ bao giờ nói mau?

N.T

còn nữa

Advertisement

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *