Tìm Bố Cho Con – Chương 1

Tác giả: Tâm Tửng

Tôi là một người mẹ đơn thân tôi sống cùng con gái nhỏ 5 tuổi ở một vùng quê yên bình , sáng nay trong lúc phơi quần áo ở ngoài sân thì cơn đau bụng dữ dội ập đến tôi cắn răng chịu đựng không để con gái biết rồi tôi đi vào phòng riêng của mình lấy lọ thuốc mà tôi giấu kỹ trong tủ đồ của mình rồi lấy 2 viên thuốc giảm đau để uống, tôi luống cuống mãi cuối cùng cũng uống xong.

Tôi nằm co ro trên giường cơn đau đã giảm dần rồi, dạo này tôi bắt đầu đau nhiều hơn , những cơn đau cũng kéo dài hơn trước, một lúc sau tôi mới đỡ đau người tỉnh dần , tiếng con gái làm tôi giật mình

– Mẹ ơi, con dậy rồi ạ.

Lúc này tôi mới nhớ ra là ban nãy vì quá đau bụng nên tôi đã quên không đóng cửa phòng, thật ra câu nói dễ thương của con gái không có lí do gì để tôi trách móc con gái cả nhưng vì không muốn con gái tôi biết chuyện tôi buộc phải nổi giận tôi quát con

– Mẹ đã dặn con thế nào hả, con không được tự ý vào phòng của người khác, con phải gõ cửa đó là phép lịch sự con có hiểu không?

Con gái tôi thoáng buồn rồi khẽ trả lời

– Dạ vâng ạ.

Nhìn con gái buồn tôi cũng đau lòng lắm , con gái tôi đang nghĩ là tại sao tôi lại hung dữ với con như vậy nhưng tôi có nỗi khổ của riêng mình và tôi không thể để con gái tôi biết được.

Tôi tên là Ngọc Bích một cái tên rất đẹp phải không mọi người thế nhưng cuộc đời tôi lại buồn rất buồn mọi người ạ, tôi không có cha mẹ tôi là trẻ mồ côi ngày nhỏ mẹ đẻ đã bỏ tôi ở cổng cô nhi viện tôi nghe mẹ nuôi tôi kể là đêm đó trời mưa to lắm mẹ tôi mới cầm đèn pin ra cổng để soi xem cống nước có bị ngập không vì ngập là nước sẽ tràn vào sân cô nhi viện thì mẹ nuôi nhìn thấy tôi nằm ở trong cái giỏ nhựa màu xanh, mẹ nuôi tôi kể là lúc đó tôi nhỏ xíu thôi sau đó mẹ nuôi bế tôi vào trong cô nhi viện gọi ông ngoại nuôi của tôi ông chính là người quản cô nhi viện đó và từ đó tôi được nuôi dạy và sống cùng các anh chị em ở cô nhi viện.

Thời gian qua đi nhưng không thấy mẹ đẻ của tôi quay lại tìm tôi , thấm thoắt tôi đã 17 tuổi, sống ở cô nhi viện tôi được học chữ và làm may và cắt chỉ quần áo và làm những hàng gia công mà cô nhi viện chúng tôi nhận làm , tôi cứ tưởng tôi sẽ ở mãi ở cô nhi viện nhưng không phải vậy , ngày đó tôi và một anh ở cùng cô nhi viện yêu nhau tôi 17 còn anh 18 tuổi , tình yêu đầu đời ngây dại lắm mọi người , tôi và anh yêu nhau nhưng mẹ nuôi tôi không đồng ý bà nói anh cũng là trẻ mồ côi , không có gia đình không có nhà không có tiền tài thì anh làm sao có thể lo cho tôi được, mẹ nuôi tôi muốn tôi lấy một người ở bên ngoài cô nhi viện và người đó phải có nhà có gia đình có đầy đủ mọi thứ chỉ như thế thì cuộc sống của tôi sau này mới hạnh phúc được , chính vì lí do đó mà mẹ nuôi của tôi một mực ngăn cản chúng tôi, vì quá yêu anh quá tin vào lời anh nói nên tôi đã nghe theo lời anh bỏ trốn khỏi cô nhi viện để được hạnh phúc bên nhau.

Mới đầu đi tôi và anh hào hứng lắm , chúng tôi đang sống ở trong cô nhi viện gò bó chật trội nay được ra hoài cộng động chúng tôi thích lắm, với số tiền tiết kiệm ít ỏi của hai đứa chúng tôi nhanh chóng thuê nhà trọ và mua sắm đồ dùng cá nhân và sống bên nhau hạnh phúc như vợ chồng son , chúng tôi vui vẻ ở bên nhau một tuần thì chúng tôi bắt đầu đi tìm việc làm, anh đủ 18 tuổi nên anh xin được việc làm bán hàng ở siêu thị còn tôi chưa đủ tuổi nên tôi không xin được việc làm nên tôi ở nhà cơm nước và chờ anh đi làm về, tôi trở thành gánh nặng của anh trong thời gian đó , lương anh thì thấp mà chúng tôi phải lo bao nhiêu thứ, tiền nhà trọ tiền ăn tiền tiêu vặt lương của anh không đủ … cứ như thế gánh nặng cơm áo gạo tiền khiến cả hai chúng tôi mệt mỏi , tôi cố chờ thêm mấy tháng nữa đủ tuổi để tôi đi làm thì tôi có thai , việc tôi có thai đồng nghĩa với việc gánh nặng trên vai anh nặng thêm một chút , anh khuyên tôi đi phá thai anh nói với tôi rằng giờ chúng tôi chưa có gì cả tôi chưa đi làm mà sắp tới lại ở nhà chăm con một mình anh không kham nổi anh sợ sinh con ra chúng tôi sẽ không nuôi nổi con anh nói tôi phải đi phá thai càng nhanh càng tốt nhưng tôi không đồng ý , tôi muốn giữ lại con mà anh lại không muốn giữ lại thế nên chúng tôi bắt đầu cãi nhau và bất đồng quan điểm về mọi thứ , tình cảm cứ thế phai nhạt dần rồi tới khi tôi mang thai tháng thứ 3 thì anh bỏ tôi đi.

Tối hôm đó anh đi làm về anh bắt đầu thu dọn quần áo của anh vào ba lô , tôi hỏi anh thu dọn quần áo đi đâu thì anh nói anh đi làm ăn xa , tôi vô cùng ngạc nhiên bởi tôi đang mang thai mà anh lại đi làm ăn xa anh để một mình tôi bơ vơ ở đây một xu dính túi không có thì tôi biết phải làm sao, tôi nói sẽ đi cùng anh nhưng anh không đồng ý anh nói anh đi vài ngày xem công việc mới thế nào rồi anh quay về đón tôi đi sau … ấy vậy mà anh đi luôn anh bỏ tôi một mình với cái bụng bầu đang lớn dần..

Anh đưa tôi 600 ngàn rồi anh bỏ đi luôn và không quay về nữa , tôi chờ anh một tuần không thấy anh quay về đón 600 ngàn đã gần hết tôi không còn cách nào khác là đi tìm việc làm , may mắn là tôi tìm được công việc rửa bát đũa ở một nhà hàng nhỏ bà chủ thấy tôi đang mang thai lại không có người thân bên cạnh nên bà thương bà nhận tôi vào làm , tôi vẫn ở nhà trọ cũ để chờ anh quay về , bà chủ nói tôi dọn tới nhà hàng ở luôn cho đỡ tốn tiền trọ nhưng tôi không dọn tới tôi sợ tôi dọn đi rồi anh sẽ không tìm được tôi, nhưng cuối cùng thì anh đã không quay lại… anh bỏ mặc tôi và đứa con trong bụng anh cao chạy xa bay tới nơi nào không ai biết cả cuối cùng thì chính bà chủ là người cưu mang tôi cũng chính bà là người đưa tôi đi bệnh viện sinh con, bà chủ lo cho hai mẹ con tôi từ đầu tới cuối sau lần đó mẹ nuôi của tôi tới thăm tôi và muốn đón hai mẹ con tôi về cô nhi viện nhưng tôi đã từ chối không về vì tôi có lòng tự trọng và tôi không muốn cả đời tôi và con gái tôi cứ mãi quanh quẩn ở trong cô nhi viện đó nữa.

Bà chủ cưu mang hai mẹ con tôi ở tại nhà hàng , hai mẹ con tôi ở trên tầng 3 bà chủ nuôi mẹ con tôi ngày 3 bữa cho tới khi con gái tôi được 7 tháng tuổi tôi bắt đầu địu con trên lưng để làm việc bưng bê và rửa dọn, ngày đó khách tới nhà hàng ăn thấy tôi địu con trên lưng và chăm chỉ làm việc như thế nên mọi người thấy thương và cho con gái tôi rất nhiều tiền , mỗi ngày vài trăm có ngày khách cho hơn triệu liền , rồi những cô hàng xóm biết chuyện của tôi các cô hay mua quần áo cho con gái tôi và mua sữa cho con gái tôi nữa. Cũng nhờ mọi người nên cuộc sống của hai mẹ con tôi đã tốt hơn rất nhiều .

Thời gian cứ thế trôi đi con gái tôi đã biết đi và bắt đầu đi nhà trẻ vậy mà bố nó vẫn chưa quay lại , tôi vẫn làm việc cho bà chủ và chờ anh quay về với hai mẹ con tôi nhưng càng chờ lại càng vô vọng..

Tôi chăm chỉ làm việc và học hỏi nhiều kinh nghiệm cho bản thân sau 3 năm gắn bó với bà chủ thì tôi được bà chủ tin tưởng giao cho quản lý nhà hàng thu nhập ổn định hơn tôi không phải làm việc nặng nhọc như trước nữa.

Và bây giờ con gái tôi đã 5 tuổi rồi, tôi đã mua được một căn nhà nhỏ sau 5 năm làm việc cật lực , hai mẹ con tôi vui vẻ hạnh phúc bên nhau thế nhưng niềm hạnh phúc đó quá ngắn ngủi một tháng trước tôi có những biểu hiện lạ như phù nề tay chân , thi thoảng tôi bị hoa mắt chóng mặt vì thiếu máu , tôi đi khám bác sĩ kết luận tôi bị suy thận giai đoạn cuối, bác sĩ yêu cầu tôi nhập viện ngay để điều trị, lúc đó tôi đã suy sụp thật sự, cuộc sống của hai mẹ con tôi bắt đầu yên bình và hạnh phúc thì cũng là lúc tôi biết mình sắp lìa khỏi cuộc đời.

Bác sĩ tư vấn cho tôi cách điều trị bệnh và khuyên tôi nhập viện sớm để điều trị vì căn bệnh của tôi đã chuyển sang giai đoạn cuối nhưng tôi không thể nhập viện lúc này được vì việc tôi cần làm bây giờ là tìm cho con gái một gia đình mới để con gái tôi có một mái ấm tôi cần làm việc đó trước khi tôi ch///ết.Và những phương pháp điều trị mà bác sĩ đề ra vượt ngoài khả năng của tôi vì tôi mới dồn hết tiền để mua nhà xong thậm chí tôi vẫn còn nợ bà chủ của tôi một khoản nữa và dù có tốn tiền điều trị nhưng tôi vẫn phải ch//ết nếu không được thay thận mới trong thời gian tới.. và giá một quả thận lên tới gần một tỷ 500 triệu tôi lấy đâu ra tiền để thay thận mới chứ,tôi quyết định tìm gia đình mới cho con gái tôi trước còn bệnh tật của mình tôi tính sau.

Từ bệnh viện trở về tôi luôn giữ vẻ mặt vui vẻ và lạc quan khi ở bên con gái , chuyện tôi mắc bệnh nan y giai đoạn cuối tôi giấu nhẹm đi và không để một ai biết , tôi muốn những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời tôi ở bên con thật vui vẻ và hạnh phúc nhất có thể.

Tôi tìm tới văn phòng phúc lợi và nhờ họ giúp đỡ để tôi nhanh chóng tìm được gia đình mới cho con gái tôi , chị nhân viên tư vấn đã nói với tôi

– Sao em không tìm bố của con bé để bố con bé nuôi dưỡng con gái , chị nghĩ là bố ruột sẽ tốt hơn bố mẹ nuôi đó em ạ.

Tôi cười rồi trả lời chị ấy

– Em không còn niềm tin về anh ấy nữa rồi chị ạ , anh ấy đã bỏ rơi mẹ con em trong lúc em cần anh ấy nhất chẳng có gì chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ rơi con gái em , với lại anh ấy đã bỏ mặc mẹ con em suốt 6 năm qua thì em nghĩ là em sẽ không thể tìm được anh ấy đâu chị ạ.

Chị ấy thở dài rồi nói

– Thôi được rồi, chị sẽ giúp em tìm những gia đình muốn nhận con nuôi, sau đó em sẽ chủ động gặp họ để trao đổi nhé?

– Vâng em cám ơn chị ạ.

[..]

Hành trình tìm gia đình mới cho con gái của tôi bắt đầu từ bây giờ, gia đình đầu tiên mà tôi tới gặp cũng ở gần khu tôi đang ở vợ chồng chị ấy giàu lắm , căn nhà của anh chị ấy đang ở to và đẹp lắm còn có sân vui chơi và có hồ bơi nữa,tôi mỉm cười và nghĩ

” Nếu con gái mình ở đây thì cuộc sống của con gái mình sẽ rất thoải mái ”

Tôi ngồi và nói chuyện với anh chị ấy , chị rất cởi mở và nói chị rất thích trẻ con nhưng không may chị hiếm muộn và mãi chưa có con chị ấy nói sẽ yêu thương và chăm sóc con tôi thật tốt , đáng lẽ mọi chuyện đã đi tới hồi kết tốt đẹp rồi nhưng anh chồng chị ấy lại khiến tôi vô cùng thất vọng bởi cách cư sử của anh ấy , lúc đó ở bên ngoài có hai đứa trẻ chơi đá bóng và không may đá quả bóng vào cánh cửa cổng rầm một phát , mặc dù không ảnh hưởng gì nhưng anh chồng chị ấy vẫn sang gọi bố mẹ của đứa bé đá bóng đó và bắt họ phải xin lỗi anh . Lúc đó tôi mới hiểu ra tính anh ấy quá ích kỷ và tương lai con gái tôi ở với anh ta sẽ không vui vẻ gì nên tôi đã từ chối anh chị ấy và đi bộ lững thững về nhà.

Khi tôi về tới nhà tôi thấy con gái tôi đang chơi cùng bà chủ của tôi ở cổng , bà chủ của tôi rất tốt và bà rất thương con gái tôi nhưng tôi không thể để con gái tôi cho bà ấy nuôi được bởi lẽ bà ấy có những 5 người con , hiện giờ họ còn đang tranh giành tài sản và đấu đá nhau kịch liệt như thế thì sự xuất hiện của một đứa bé 5 tuổi chỉ khiến họ thêm nổi giận và cuộc chiến tranh giành tài sản sẽ càng căng thẳng hơn mà thôi.

Gia đình thứ 2 mà tôi gặp cũng rất giàu có lần này tôi dẫn con gái tôi đi cùng , nhà anh chị ấy có 4 người con trong số đó có 2 đứa con ruột và hai đứa con nuôi , anh chị nói là họ yêu thương các con như nhau cả và con gái tôi sẽ là đứa con cuối cùng mà họ nhận nuôi nghe họ nói vậy tôi rất mừng, trên bàn có một con gấu bông màu hồng rất đẹp và con gái tôi rất thích nó , chị ấy đã đưa con gấu bông đó cho con gái tôi chơi,sau đó anh chị đưa tôi vào phòng đồ chơi mà anh chị chuẩn bị cho các con

– Em nhìn xem tất cả những đồ chơi này đi chúng rất tuyệt phải không?

– Dạ quá tuyệt ạ, để em gọi con bé vào đây chơi một lát nhé.

Thế nhưng chị ấy lại ngập ngừng rồi nói với tôi

– Thôi để con bé lớn hơn một chút đi , đây đều là những đồ chơi đắt tiền đấy .

Thì ra là anh chị sợ con gái tôi vào chơi và làm hỏng đồ chơi của họ.Tôi thấy thất vọng và không biết phải nói sao nữa,khi tôi và con gái đi về gia đình họ còn đòi lại con gấu bông mà khi nãy họ đưa cho con gái tôi chơi , tôi thở dài thất vọng đến con gấu bông nhỏ mà họ còn tiếc thì họ sẽ không bao giờ cho con gái tôi một cái gì dễ dàng đâu .

Tôi đưa con gái đi chơi tôi cùng chơi với con gái và cùng ăn kem tôi muốn cho con gái đi chơi thật vui vẻ và thoải mái tôi muốn trước khi tôi ch//ết tôi sẽ hoàn thành hết những việc mà tôi muốn làm khi ở bên con gái tôi , nhưng mỗi lần nhìn thấy gia đình ai đó vui vẻ hạnh phúc bên nhau là tôi lại thấy lòng đau quặn thắt. , tôi sắp phải rời xa con gái rồi tôi không còn sống được bao lâu nữa bác sĩ nói nếu tôi không nhập viện điều trị theo bác sĩ thì thời gian tôi sống chỉ tính bằng tháng mà thôi, 6 tháng hoặc chỉ là 3 tháng ít ỏi nữa thôi. Vậy mà tôi vẫn không biết phải nói sao để con gái tôi hiểu về cái chết dễ dàng hơn.

Advertisement

Ngồi ăn kem cùng con gái tôi mới hỏi con

– Con thấy những chiếc xe ô tô đang chạy kia không ?

– Dạ có.

– Đó những chiếc xe đó chở mọi người đi khắp nơi con ạ.Ai rồi cũng sẽ đi tới một nơi mới và bắt đầu một cuộc sống mới , thế con có muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở một gia đình mới không con?

Con gái tôi mắt thoáng buồn rồi trả lời tôi

– Không mẹ ạ, con thích cuộc sống của hiện tại hơn ạ.

Con gái tôi mới 5 tuổi mà con bé hiểu chuyện như vậy điều đó khiến tôi thật sự đau lòng . Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì khác ngoài việc tìm gia đình mới cho con gái tôi đâu.

Hôm nay tôi đưa con đi học sớm và hai mẹ con tôi đi bộ bởi dạo này tôi thường xuyên bị hoa mắt chóng mặt tôi sợ đi xe máy tôi sẽ loạng choạng rồi gây ra tai nạn , tôi lấy lấy cớ là đi bộ để tập thể dục cho khoẻ người nhưng thực chất vì tôi không thể lái xe nữa căn bệnh nan y càng ngày càng giày vò tôi khiến tôi khổ sở , con gái tôi tuy mới 5 tuổi nhưng khi nó nhìn thấy chân tôi phù nề nó liền hỏi tôi

– Chân mẹ sao sưng thế ạ?

Tôi vội nói dối ngay

– Dạo này mẹ tăng cân nên tay chân mập mạp hơn con gái ạ.

– Mẹ tăng cân sao trông mẹ mệt mỏi thế, mẹ cũng ăn ít cơm hơn trước nữa.

– Không phải đâu con ạ,mẹ vẫn bình thường mà , con phải ăn nhiều để nhanh lớn con gái nhé.

– Vâng ạ.

..

Sau mấy lần gặp gỡ những gia đình muốn nhận nuôi con gái tôi nhưng tôi vẫn không thể chọn cho con gái tôi một gia đình mới , do họ không đủ những tiêu chuẩn mà tôi đặt ra hay là do tôi quá khó tính , tôi muốn sau khi tôi không còn nữa con gái tôi sẽ có một gia đình mới thật sự và con bé được bố mẹ mới yêu thương nhiều như tôi yêu thương con vậy, nhưng loanh quanh cả tháng rồi mà tôi vẫn chưa thể tìm được gia đình mới cho con gái mình mà thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi thở dài mệt mỏi và chìm trong những suy nghĩ tiêu cực.

Cho tới lần gặp gỡ thứ 6 thì tôi đã có ấn tượng sâu sắc về chị gái muốn nhận nuôi con gái tôi , chị ấy sống một mình hoàn cảnh gia đình rất bình thường nhưng chị là người phụ nữ sống rất tình cảm , ngày mấy năm trước chị ấy lỡ có bầu với bạn trai sau đó bạn trai chị không chấp nhận đứa bé nên đã bỏ rơi chị thế nhưng chị ấy không may mắn vì chị ấy bị sinh non ở tháng thứ 7 nên không giữ được con, từ đó chị luôn nhớ tới con và mong ngày con quay lại làm con của chị, sau mấy năm sống một mình thì chị quyết định nhận một đứa con nuôi, và chị ấy đã chọn con gái tôi ngay sau khi nhìn thấy ảnh con gái tôi ở trung tâm phúc lợi

Tôi có niềm tin ở chị ấy và tôi đã nghĩ là chị ấy sẽ là một người mẹ tốt của con gái tôi, tôi và con gái đã ở lại nhà chị ấy và chúng tôi cùng ăn cơm trưa với nhau, chị ấy nấu ăn rất ngon lại biết dỗ trẻ con nữa tôi lại càng yên tâm hơn tôi nghĩ

” Chị ấy sẽ là một người mẹ tốt của con gái tôi”

Thế nhưng trong lúc mọi người đang vui vẻ với nhau thì con gái tôi lại hỏi chị ấy một câu khiến tôi đứng hình

– Cô bao giờ thì ch//ết?

Câu hỏi thật thà và ngây thơ của con gái tôi khiến tôi và chị ấy choáng váng chúng tôi nhìn nhau mà không biết phải nói câu gì. Sau đó tôi chỉ cười gượng và đưa con gái về, tôi không hiểu từ bao giờ mà con gái tôi đã biết đến từ ” ch//ết” và nói ra một cách thản nhiên như vậy.

Những ngày sau đó tôi đau nhiều hơn , trí nhớ giảm nhiều và tình trạng hoa mắt chóng mặt càng lúc càng nhiều tôi đã phải nghỉ việc ở nhà , thời gian không còn nhiều nữa mà tôi vẫn chưa tìm cho con một gia đình mới

Tối nay tôi cho con gái đi ngủ con gái tôi hỏi tôi

– Chết là gì hả mẹ?

Tôi lặng người nhìn con gái nước mắt muốn trào ra tôi cố gắng kìm nén rồi trả lời con gái

– Chết là đi về một nơi xa con ạ, ở nơi xa đó cũng giống như ở đây chỉ là chúng ta không nhìn thấy họ mà thôi con ạ.

– Mẹ sắp đi về nơi đó đúng không mẹ?

Tôi thở dài nghĩ con gái tôi lớn rồi dường như nó đã biết là tôi sắp rời khỏi thế giới nÀy rồi nên con mới hỏi tôi như vậy, tôi cười rồi nói với con về cái chết một cách nhẹ nhàng nhất

– Ai rồi cũng sẽ đi về nơi xa đó con ạ, có thể mẹ sắp phải xa con mẹ không sống cùng với con nữa nhưng mẹ luôn dõi theo con , có thể con không nhìn thấy mẹ như bây giờ nhưng mẹ nhìn thấy con và mẹ sẽ luôn theo dõi và che chở cho con, con hãy nhớ rằng ở bên cạnh con luôn có mẹ con nhé

– Dạ

Con gái tôi chỉ dạ một câu nghe sao nặng nề quá .

– Mẹ yêu con , con phải học thật giỏi và thật ngoan con nhé.

– Dạ con sẽ nghe lời mẹ ạ.

Tôi ôm con gái vào lòng và hát ru con ngủ những ngày tháng yên bình như thế này sẽ không còn được lâu nữa , tôi thấy đau lòng quá .

[..]
Advertisement

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *