Tìm Bố Cho Con – Chương 2

Tình trạng sức khoẻ của tôi càng ngày càng yếu đi mà tôi vẫn chưa tìm được một gia đình ưng ý để gắm con gái tôi cho họ , nếu mà không tìm được gia đình ưng ý thì tôi không còn cách nào là phải đưa con về cô nhi viện , cuộc sống ở cô nhi viện không khổ không vất vả đâu nhưng không hiểu sao những đứa trẻ ở đó có đôi mắt đượm buồn tôi nhớ lại 17 năm tôi sống ở cô nhi viện chưa có ngày nào là tôi cảm thật thật sự vui vẻ cả, những đứa trẻ sống ở cô nhi viện luôn mang trong lòng một nỗi buồn khó diễn tả và khao khát được ra bên ngoài sống , cuộc sống của chúng tôi ở đó ngày qua ngày cứ diễn ra lập trình như một cái máy được lập trình sẵn từ trước rồi, ngày nào cũng vậy và không có gì khác lạ cả.

Tôi muốn con tôi có một gia đình thật sự có bố mẹ nuôi yêu thương con bé , con bé được quan tâm chăm sóc và nuôi dạy nên người , được học hành tử tế và được đi khắp nơi nó muốn ,thế nhưng tôi vẫn chưa tìm được cho con một gia đình như thế.

Hôm nay tôi đưa con đi học rồi tôi đi dạo một vòng cho thoải mái đầu óc, tôi đi bộ lên sân thượng của một toà nhà đang xây dựng dang dở , tôi muốn lên đó hóng gió một chút và ở trên đó nhìn xuống khung cảnh khu phố rất đẹp mắt, nếu đứng ở trên đó vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh khu phố vừa hóng gió thì quá tuyệt vời, nên tôi đã vào quán mua một cốc cà phê và đi bộ lên sân thượng của toà nhà đó.

Mấy lần trước tôi lên đó thì tôi không gặp ai cả, chỉ có một mình tôi đứng ngắm cảnh và uống cà phê nhưng lần này thì khác , tôi vừa lên tới sân thượng tôi đã nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt anh ta đang đứng và ngó đầu xuống dưới

” Anh ta là ai, tại sao anh ta lại ở đây”

Nhìn thấy anh ta ngó đầu xuống dưới tôi giật mình hoang mang

” Không lẽ… anh ta muốn tự tử sao”

” Trời ơi anh ta còn trẻ vậy sao anh ta lại nghĩ quẩn như vậy chứ, không lẽ công việc của anh ta trục trặc nợ nần nhiều nên anh ta bế tắc và tìm đến cái chết sao”

” mình không thể để anh ta chết được mình phải làm gì đó để ngăn anh ta lại mới được”

Tôi tiến lại gần chỗ anh ta đang đứng và nói giọng rất thản nhiên như không có chuyện gì sảy ra vậy

– Này anh gì ơi anh đang định tự tử à?

Anh ấy quay lại nhìn tôi nhưng không nói gì cả, tôi liền nói tiếp

– Đây là tầng 8 rất cao đấy anh ạ.

Anh ấy bật cười rồi nói

– Cô đừng lo chuyện bao đồng nữa.

– Tôi không rảnh mà lo chuyện bao đồng đâu , tôi chỉ muốn nhắc nhở anh cho anh biết là nếu anh rơi từ đây xuống dưới kia thì đầu anh sẽ rơi xuống trước mà ở độ cao như thế này tôi e là anh sẽ bị vỡ đầu nát sọ mặt anh sẽ méo mó dập nát nhìn rất thảm và đó là cái ch//ết không đẹp đâu , có nhiều cách để ch//ết một êm đẹp mà việc gì anh phải chọn cách xấu xí như vậy chứ.

Anh ấy liền quay người lại và đi lại gần chỗ tôi anh ấy thở dài và nói

– Cám ơn cô đã nhắc nhở tôi nhưng mà cô nhầm lẫn rồi tôi đâu có ý định tự tử đâu , cuộc sống của tôi đang tốt đẹp mà tại sao tôi phải tự tử chứ.

Tôi ngớ người ra rồi lí nhí nói

– Tại tôi thấy anh cứ nhìn xuống dưới kia nên tôi tưởng anh …

– À tôi vừa làm rớt điện thoại của tôi xuống đó nên tôi mới nhìn xuống dưới đó thôi, chứ tôi không hề có ý nghĩ nhảy xuống đó nhé.

– À vâng thật là ngại quá .

– Một mình cô lên đây cô không sợ à?

– Sợ gì chứ?

– Nhỡ cô gặp người xấu thì sao?

– Tôi không sợ đâu, tôi thích đứng ở đây vừa ngắm cảnh vừa uống cà phê , cảm giác rất tuyệt .

Anh ấy nhìn cốc cà phê trên tay tôi và nói

– Tuyệt lắm sao?

Tôi liền đưa cho anh ta cốc cà phê và nói

– Đúng thế anh uống đi rồi anh sẽ biết .

Anh ấy cũng không ngần ngại mà cầm cốc cà phê rồi vừa uống vừa ngắm cảnh thành phố rồi anh ấy gật gù

-Cũng không tệ.

– Tôi nói rồi mà, cảm giác rất thoải mái đúng không?

– Cám ơn cô để tôi trả tiền cà phê cho cô.

– Không cần đâu, một cốc cà phê mấy chục lẻ thôi mà.

Chúng tôi đứng nói chuyện anh ấy bắt đầu giới thiệu

– Tên tôi Cung Tuấn còn cô tên gì?

– Tôi tên Ngọc Bích.

– Tên cô đẹp quá , người cũng rất đẹp .

– Người đẹp nhưng ch//ết sớm cuộc đời dang dở không đâu vào mới đâu cả, nói chung là bạc mệnh anh ạ

– Sao cô lại nói vậy chứ, tôi không hiểu.

Trời gió mát khung cảnh thơ mộng khiến tôi động lòng nên tôi cười và kể cho anh ấy nghe

– Tôi sắp ch//ết rồi, mà còn bao nhiêu việc tôi chưa làm xong nữa chán nản quá.

Cung Tuấn liếc nhìn tôi rồi hỏi

– Cô sắp ch//ết thật sao? Lí do là gì vậy?

– Tôi mắc bệnh nan y giai đoạn cuối rồi tôi bây giờ chỉ còn sống được vài tháng nữa thôi, tôi sắp lìa đời tới nơi rồi mà tôi vẫn chưa giải quyết xong những việc dang dở tôi thấy thất vọng về bản thân mình quá anh ạ.

– Những lời cô nói là thật sao?

– Tôi nói thật , có ai lôi cuộc sống của mình ra đùa không ?

– Thế cô còn tâm nguyện gì chưa làm xong có cần tôi giúp không?

– Tôi có một cô con gái tôi muốn tìm gia đình mới cho con mà tôi loanh quanh hơn tháng nay rồi không được anh ạ.

– Cô có con gái rồi sao, thế chồng cô đâu sao anh ta không làm việc đó mà cô phải đi tìm gia đình mới cho con gái cô thế?

– Anh ta bỏ tôi từ khi tôi đang mang rồi, đàn ông là một lũ tệ bạc..

Cung Tuấn đứng im lặng và nghe tôi kể về cuộc đời tôi, một câu chuyện buồn tới nao lòng.

– Sao cô không tới bệnh viện điều trị, còn nước là còn tát mà, bây giờ công nghệ hiện đại rồi biết đâu cô có cơ hội chữa khỏi thì sao?

– Tôi không có tiền để mua thận đâu,mấy tỷ liền một mình tôi làm sao ko nổi, tôi đã kể với anh tôi là trẻ mồ côi rồi mà.

Cung Tuấn nhìn tôi như để xác định lại xem lời tôi nói có đúng hay không , chắc anh ta không tin những lời tôi nói, mà anh ta không tin cũng phải thôi có ai mắc bệnh nan y giai đoạn cuối mà lạc quan vui vẻ như tôi đâu, tôi cười rồi nói

– Cám ơn anh đã nghe tôi than thở về cuộc đời mình thôi anh cứ ở đây hóng gió tiếp đi tôi đi về trước đây.

– Ừm cô về đi..

Tối hôm đó Cung Tuấn trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn với công việc , anh tắm rồi lên giường nằm nghỉ ngơi , tự dưng anh nhớ tới cô gái có đôi mắt buồn ban sáng ở trên sân thượng , anh liền ngồi dậy mở máy tính và tìm hiểu về căn bệnh nan y mà cô gái đó đang mắc phải, Cung Tuấn cũng không thể hiểu nổi bản thân anh nữa, cô gái đó có liên quan gì tới anh đâu mà lại khiến anh bận tâm nhiều như vậy.

[..]

Cung Tuấn tìm hiểu về căn bệnh suy thận mạn ở trên mạng rồi anh nghĩ tới người bạn của anh

” Hay mình gọi cho thằng Toàn hỏi nó xem sao nhỉ, nó làm bác sĩ nó rõ hơn mình mà”

Rồi Cung Tuấn lấy điện thoại gọi cho bạn Toàn

– Alo tôi nghe đây.

– Bạn đang làm gì thế , hôm nay có về nhà không bạn?

– Tôi chưa về tôi vẫn đang ở bệnh viện bạn ơi.

– Dạo này làm giám đốc bệnh viện rồi nên bạn bận lắm đúng không,?

– Haha , cũng may có bạn đầu tư vốn nên tôi mới có ngày hôm nay thế bạn gọi cho tôi có việc gì không ?

– À tôi có một người bạn bị bệnh suy thận mạn giai đoạn cuối bạn à, bạn làm bác sĩ bạn có biết cách chữa khỏi căn bệnh đó không bạn ơi?

– Suy thận mạn giai đoạn cuối rồi sao??

– Ừm giai đoạn 5 rồi.

– Thế giờ bạn ấy đang điều trị ở đâu rồi??

– Vẫn ở nhà trông con,có đi điều trị đâu.

– Bạn đùa tôi đấy à, phải đi điều trị mới kéo dài sự sống được chứ , giai đoạn 5 rồi không nhập viện điều trị chắc chỉ duy trì được vài tháng là cùng.

– Thế có phương pháp gì để chữa khỏi căn bệnh đó không bạn ?

– Bệnh nhân sẽ bình phục và khoẻ mạnh nếu được ghép thận bạn à,?

– Ghép thận sao, nguồn thận lấy ở đâu bây giờ nhỉ?

– Đăng kí ở bệnh viện để chờ có người hiến thận nhưng những trường hợp chờ đợi nguồn thận thường không thể chờ nổi,

– Vậy thì biết phải làm sao?

– Nếu người nhà của bệnh nhân đồng ý hiến thận là điều tốt nhất vì bệnh nhân sẽ không phải chờ đợi lâu , một người sức khoẻ vẫn ổn định bình thường khi chỉ có một quả thận mà.

– Hazz bạn tôi không có gia đình từ nhỏ sống ở cô nhi viện làm gì có người thân đâu.

– Trời ơi , thế thì phải chờ có người tự nguyện hiến thận rồi, nhiều bệnh nhân đang chờ như vậy lắm , và rất nhiều người đã không đủ sức để chờ nữa.

– Ngoài ghép thận ra thì không còn cách nào sao?

– Suy thận mạn ở giai đoạn 5 thì ngoài ghép thận ra không có cách nào để chữa được đâu bạn à.Mà bạn khuyên bạn ấy nhập nhiện điều trị đi sống thêm ngày nào là tốt ngày đó mà .

– Được rồi để tôi bảo bạn ấy có gì tôi liên lạc với bạn sau nhé.

– Ô kê bạn nhé, bạn cứ bảo bạn ấy đến chỗ tôi điều trị nhé, bạn của bạn cũng là bạn của tôi nên bạn cứ yên tâm không phải lo chi phí điều trị nhé.

– Tôi biết rồi cám ơn bạn.

Cung Tuấn tắt điện thoại để đi ngủ nhưng lạ thật anh lại không ngủ được, anh muốn giúp cô gái tội nghiệp ấy nhưng anh không biết phải giúp đỡ như thế nào.

Ngày hôm sau Cung Tuấn lại tới toà nhà đó anh đi lên sân thượng nhưng không thấy cô gái tội nghiệp đó tới hóng gió, Cung Tuấn cố ý chờ 3 tiếng liền nhưng vẫn không thấy cô gái ấy anh lẩm bẩm

” Sao cô ấy không tới , mà mình lại không biết cô ấy ở đâu không lẽ bệnh của cô ấy trở nặng rồi”

Cung Tuấn chờ mãi không thấy cô gái ấy đến nên anh buồn bã đi về, giờ anh cũng không biết phải tìm cô ấy ở đâu cả, anh thở dài nghĩ vì lỡ uống cà phê cô ấy mua mà giờ anh lại nghĩ về cô ấy nhiều như vậy.

Tôi biết mình không còn nhiều thời gian nên tôi muốn con gái tôi dần chấp nhận sự thật rằng nó sắp có một gia đình mới tôi bởi tôi đã liên lạc với mẹ nuôi của tôi rồi và không lâu nữa tôi sẽ đưa con về cô nhi viện để mẹ nuôi của tôi chăm sóc con , tôi đi mua quần áo mới cho con và mua đồ chơi mới cho con sau đó tôi về nhà và nói với con rằng tất cả những cái gì cũ thì nên thay mới, thế nhưng con bé lại không thích mặt nó xị xuống.

Tôi ra phòng khách ngồi thì con gái tôi ở trong phòng cầm quần áo và đồ chơi mới ném ra ngoài nhà , tôi bật cười và nghĩ

” Con gái mình giận rồi sao… dù sao biết phản kháng cũng tốt còn hơn là chấp nhận với tâm trạng không vui”

..

Tôi đưa con đi học và dặn con

– Con gái đi học ngoan chiều mẹ đón rồi mẹ đưa con đi chơi nhé.

– Vâng ạ..

Nhìn con đi vào trong lớp rồi tôi mới đi về, tôi lê những bước chân nặng nề mệt mỏi tôi muốn được sống cùng con và nuôi con khôn lớn tôi muốn được đồng hành cùng con trên mọi nẻo nưởng tôi muốn là chỗ dựa của con cả cuộc đời này nhưng không được nữa rồi,Sao ông trời lại bắt tôi ra đi sớm bhuw vậy con gái của tôi mới 5 tuổi thôi mà ,ước gì tôi được sống tới khi con gái tôi 20 tuổi nhỉ 15 năm nữa thôi mà , càng nghic tôi lại càng buồn tôi mua một cốc cà phê và đi lên sân thượng toà nhà ấy, mấy ngày hôm nay tôi bận làm các giấy tờ để chuẩn bị đưa con gái về cô nhi viện nên tôi không lên đó hóng gió rồi, mỗi khi tâm trạng tôi không tốt tôi chỉ muốn lên đó hóng gió và uống một cốc cà phê thì tôi thấy tâm trạng mới tốt lên được ..

Tôi đứng hóng gió và chuẩn bị uống cà phê thì tôi gặp lại Cung Tuấn anh ấy vừa nhìn thấy tôi đã hỏi

– Sao mấy hôm nay cô không lên đây hóng gió thế, mấy lần tôi lên đều không gặp cô?

– À tôi bận chút việc , anh cũng rảnh nhỉ ?

– Tôi tìm cô mãi đấy , may là được gặp cô rồi.

– Anh tìm tôi có chuyện gì à?

– À tôi có một người bạn làm gián đốc bệnh viện cô tới đó điều trị đi , bạn tôi nói sẽ giảm mọi chi phí điều trị cho cô.

– Cám ơn anh nhưng tôi không tới bệnh viện đâu ? Thời gian này tôi còn phải ở bên cạnh con gái tôi, hình như nó biết chuyện tôi sắp đưa nó tới cô nhi viện rồi, nó không thích điều đó nên tôi muốn dành thời gian ở bên động viên nó nữa anh ạ.

– Cô không có người thân thật sao?

– Anh nghĩ tôi nói dối anh sao, tôi là trẻ mồ côi và bây giờ con gái tôi sắp mồ côi giống mẹ nó rồi , đau lòng quá .

Advertisement

– Cô không thích đưa con về cô nhi viện đúng không?

– Đúng vậy tôi lớn lên ơ đó nên tôi không muốn con gái của tôi lại giống như mẹ nó đâu.

Cung Tuấn liền nói

– Hay để tôi nhận nuôi con bé nhé, tôi sẽ làm một người bố nuôi tốt của con bé , tôi hứa sẽ yêu thương và chăm sóc con bé bằng tất cả những gì tôi có.

Tôi quay lại nhìn Cung Tuấn , nhìn vào ánh mắt của anh ấy tôi biết anh ấy đang nói thật lòng tôi mỉm cười

– Tôi sợ con gái tôi sẽ không chấp nhận điều đó đâu, hơn tháng qua tôi đã đưa con tôi đi gặp rất nhiều gia đình nhưng nó đều không thích và tỏ thái độ ra mặt anh ạ.

– Vậy thì cứ để tôi gặp con bé vài lần , tôi tin là con bé sẽ đồng ý thôi vì tôi biết cách dỗ trẻ con mà.

– Nhưng tôi đã biết gì về anh đâu sao tôi có thể tin tưởng anh được chứ?

– Vậy thì chúng ta cùng tìm hiểu về nhau đi , biết đâu sau này con gái cô có bố và tôi có con gái thì chẳng phải là quá tốt hay sao.

Nghe Cung Tuấn nói vậy nhưng tôi vẫn không có đủ niềm tin bởi sau rất nhiều lần tìm gia đình mới cho con gái thất bại nên tôi sợ lần này cũng thất bại như trước thôi, thế nhưng Cung Tuấn đã động viên tôi và tạo niềm tin để tôi tin anh ấy.

Sau đó chúng tôi đã nói chuyện trao đổi và tìm hiểu rõ gia đình của nhau , qua thông tin Cung Tuấn gửi và tôi cũng đã tự tìm hiểu thêm thì tôi được biết

Cung Tuấn năm nay 28 tuổi anh là giám đốc công ty lớn nhà anh ấy giàu lắm ngay từ khi mới sinh ra anh đã ở vạch đích rồi, vì anh ấy quá giàu có nên tôi lại thấy khó tin bởi một người hoản hảo con nhà tài phiệt lại đi nhận một đứa bé 5 tuổi có hoàn cảnh đặc biệt làm con nuôi mà Cung Tuấn lại là trai chưa vợ nữa chứ, càng nghĩ tôi lại càng thấy khó tin.Nhưng vì tương lai của con gái nên tôi quyết định thử một lần xem sao.

Ngay ngày hôm sau Cung Tuấn đã chuẩn bị tinh thần để gặp mặt con gái nuôi tương lai, anh mua rất nhiều đồ chơi như búp bê gấu bông và rất nhiều váy công chúa đủ các loại , những đôi giầy công chúa xinh xắn anh ngồi ngắm rồi tự mỉm cười

” Cảm giác cũng không tệ đâu, mình không nghĩ làm bố lại vui như vậy ”

” Không biết con bé có thích không nhỉ”

Đúng như đã hẹn tôi đưa con gái tới nhà của Cung Tuấn người đàn ông mà tôi đặt kỳ vọng rất nhiều tôi rất mong anh ấy có thể làm bố của con gái tôi để tôi có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay.

Tôi và con gái đứng trước cửa nhà của anh Tuấn , căn nhà đẹp nhất khu phố tôi nắm tay con gái và hỏi

– Con gái thấy ngôi nhà này có đẹp không con?

– Dạ đẹp ạ , con thích màu trắng như vậy.

– Nếu sống ở đây chắc sẽ thích lắm đấy , con có muốn sống trong ngôi nhà đẹp như thế này không con?

– Dạ có , nếu có mẹ ở đây ,không có mẹ thì nhà có đẹp hơn nữa thì con cũng không ở đâu.

Tôi cười rồi xoa đầu con gái, lúc này tôi chỉ biết cười trừ thôi chứ tôi không biết phải nói gì thêm cả

Tôi bấm chuông cửa Cung Tuấn xuất hiện anh mặc vét rất lịch sự và đẹp trai giọng nói trầm ấm vang lên

– Hai mẹ con tới rồi , nào mau vào nhà đi.

Con gái tôi nhìn Cung Tuấn với ánh mặt lạ lẫm chắc nó thấy lần gặp mặt này khác với những lần trước, bởi những lần trước tôi đưa nó đi gẶp những gia đình muốn nhận con nuôi hoặc là phụ nữ chứ gặp một người đàn ông đẹp trai và sống một mình trong căn nhà đẹp thế này thì chưa bao giờ, Cung Tuấn dẫn tôi và con gái vào nhà, trong nhà nội thất chủ yếu là màu trắng và đen nhưng đồ nội thất đều là những thứ sa sỉ và đắt đỏ.

Cung Tuấn ở một mình có dì giúp việc nữa còn bố mẹ và chị gái anh ấy sống ở riêng ở nơi khác cuối tuần anh về nhà ăn cơm cùng bố mẹ và chị gái anh tách ra và sống tự lập mấy năm nay rồi.

Cung Tuấn rất giỏi nịnh trẻ con tính anh lại thân thiện thoà đồng nên chỉ ngồi nói chuyện một lúc con gái tôi đã nở nụ cười, nhìn con gái vui vẻ như vậy tôi chợt nghĩ

” Không lẽ đây mới thực sự là gia đình mới của con”

[..]
Advertisement

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *