Ân Hận – Phần 2

(Tiếp theo…)

Chị Cúc không biết đấy thôi. Có nhiều người giúp việc lâu năm, được chủ tin tưởng và coi như người nhà. Lương vẫn hưởng đủ, nhưng không phải là ô sin, mà là bạn, là một thành viên của gia đình.

Ông Thuận chưa tới năm mươi, nên tính tình còn thanh niên lắm. Mỗi Ϯộι, ông bị Ьệпh, bị tiểu đường. Mà bị tiểu đường thì khó mập mạp lắm, người cứ phất phơ. Dạo này cái dạ dày của ông cũng đòi Ьιểu tìпh nữa, đến là khổ.

Chị Cúc biết Ьệпh của ông, nên hay mua những món nhuận tràng nấu cho ông ăn. Chị chỉ nghĩ đơn giản, mình làm việc ăn lương, nên phải làm cho tốt.

Từ ngày đến làm cho ông Thuận, chị Cúc có da có ϮhịϮ hẳn ra, trắng sáng hẳn ra. Làm giúp việc cực với ai kìa, còn với chị, so với ở quê, vẫn sướиɠ hơn nhiều lắm. Suốt ngày ở trong nhà mát rượi, tối ngủ phòng có máy lạnh, không đẹp lên mới lạ.

Ông Thuận làm bất động sản, nên giờ giấc rất thoải mái, không đi sớm về khuya như nhiều đại gia khác. Ông ʇ⚡︎ự lái chiếc “Mẹc” đen bóng lộn, xe thì to, mà người ông thì bé tý, chẳng giống đại gia chút nào.

Ông Thuận mỗi tuần một lần đưa tiền cho chị đi chợ. Mua gì, rau củ ra sao, là chị ʇ⚡︎ự quyết định. Nhiều khi trong mơ hồ, chị thầm nghĩ “Mình giống nội tướng của nhà này phết đấy nhỉ”.

Ông Thuận trả cho chị mười triệu một tháng, bao ăn ở. Mức lương không hề thấp. Với một người không chồng con như chị, số tiền dư lớn lên rất nhanh. Chị gửi hết về quê cho mẹ, nhờ mẹ cất giữ.

Có lần, ông Thuận đưa cho chị hai triệu, bảo “Cô đi sắm mấy bộ đồ, mấy cái đầm tươm tất một tý, mặc cho mát. Sống ở thành phố, lỡ tôi có khách khứa đến nhà, tôi đỡ mất mặt”. Chị ngại quá, từ chối “Ấy ૮.ɦ.ế.ƭ, sao lấy tiền của ông được. Tôi có lương mà, mai tôi sẽ đi mua”. Ông Thuận ho khan một tiếng “Cô năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?”. “Tôi ba bảy rồi ông ạ”. “Còn tôi bốn bảy, hơn cô mười tuổi. Vậy phải xưng hô thế nào mới đúng nhỉ?”. “Thì gọi là ông, chứ gọi ông là chị, tôi ngại lắm”. Ông Thuận phì cười “Cô cũng hài hước đấy nhỉ. Nếu cô không thay đổi cách xưng hô, tôi sẽ trừ vào lương, vì cô không làm tròn trách nhiệm, nhớ đấy”.

Advertisement

Hôm ấy, chị đang nấu ăn, thì thấy con trai đầu ông Thuận bảo chị gói ghép quần áo của ông rồi vào viện, vì ông bị xuất huyết dạ dày rất nặng, đang nằm ở phòng cấp cứu… (Còn tiếp…)

Bài ntv ảnh st

Advertisement

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *