Ân Hận – Phần 9

(Tiếp theo…)

Thảo không khéo ăn nói, chỉ biết bày tỏ qua cử chỉ thôi, chứ nói toàn những câu tối nghĩa, đẩu đâu. Chị nhiều khi còn phải gợi ý, Thảo mới nói ra được.

Sáng nay chị đang đi chợ, thì nghe em trai gọi điện báo tin, mẹ chị bị ʋιêм ruột thừa, đang nằm viện mổ cấp cứu. Chị báo với ông Thuận, xin phép về quê. Chị rút hết tiền trong tài khoản, để về lo cho mẹ.

Bà Thanh biết chuyện, bảo Thảo lấy xe ông Thuận chở Cúc về cho nhanh. Chị ngại, nên muốn từ chối. Thảo bảo “Em giúp gia đình anh nhiều rồi, nếu em từ chối, mẹ anh sẽ buồn đấy”. Không biết làm sao, chị đành phải đồng ý.

Đường về nhà chị xa hơn hai trăm cây số. Thảo thì toàn ngậm tăm, chị thì ngượng ngùng, thành ra không khí trong xe cứ ngột ngạt, khó chịu, dù máy lạnh đang chạy vèo vèo.

Chị Cúc cựa quậy, kiếm cớ hỏi “Bao giờ thì tới hả anh”. “Khoảng hơn ba tiếng nữa em ạ”. “Ôi lâu thế”. Rồi lại im lặng… Chị lại hỏi “Anh đi thế này, rồi công việc của anh làm sao, em tưởng bỏ mối rau củ thì không được nghỉ ngày nào chứ”. “Em đừng lo, anh đã nhờ người khác giúp rồi”. Thảo lại ngậm tăm, chị Cúc cụt cả hứng, nhắm mắt… ngủ giả vờ, kệ, chán… Người gì đâu mà nhạt nhẽo.

Cuối cùng rồi cũng về tới nhà chị. Cô em dâu tròn xoe mắt khi thấy chị từ tгêภ chiếc xe ô tô bóng lộn bước xuống, cứ tưởng mình nhìn nhầm. Sau khi hỏi sơ qua, chị hối Thảo chở mình vào Ьệпh viện.

Cũng may mẹ chị được mổ kịp thời, trước khi ruột thừa bị vỡ. Bà đang nằm ở phòng hậu phẫu, đã tỉnh táo và nói chuyện được. Chị bàn với em trai, nhân tiện mẹ đang ở viện, cho bà đi khám tổng quát luôn, xem sức khỏe thế nào, để còn biết đường mà cẩn thận phòng tránh.

Thấy chị về cùng với Thảo, bà mừng rỡ ra mặt. Thảo to cao vạm vỡ, tướng tá lực điền, Cúc ngồi gần Thảo, như tý hon ngồi với người khổng lồ vậy.

Chị nhờ em trai tiếp Thảo dùm, để chị tranh thủ chăm sóc mẹ, được ngày nào quý ngày ấy. Bà dò hỏi chị “Cậu ấy là ai vậy? Người ta chở con về, là có tình ý với con rồi đấy”. “Anh Thảo là em ông chủ con mẹ ạ. Người ta giàu có, nhà mình thì nghèo, con lại xấu xí, con chẳng dám mơ đâu”. “Ơ hay, người ta cần vợ, chứ có cần búp bê kiểng đâu mà xấu với đẹp. Chị bốn mươi tới nơi rồi đấy, ở đó mà kén với chọn”. ”

Ơ mẹ… Mẹ không thương con à, chỉ thương mỗi em trai con thôi”, chị vờ hờn dỗi. “Em con khó khăn, lại còn phải nuôi mẹ, nên mẹ mới lấy tiền của con cho nó mượn sửa nhà, lúc nào có nó sẽ trả. Vì chuyện ấy mà chị khó chịu với mẹ à”. Chị ôm lấy mẹ “Không có đâu mẹ ơi. Con đi làm xa, tất cả là nhờ cô chú ấy chăm sóc mẹ mà. Mẹ đừng nghĩ thế, oan ức cho con”. Rồi chị rấm rứt khóc.

Chị ở lại chăm mẹ thêm một ngày nữa, rồi phải trở lại thành phố. Trước khi đi, còn bao nhiêu tiền chị đưa hết cho em dâu, nhờ chăm sóc mẹ giúp chị. Đứa cháu đích tôn còn kì kèo thêm “Bác ơi cho cháu mượn tiền mua xe nhé, cháu chuẩn bị đi làm mà chưa có xe, mai mốt có tiền cháu trả lại bác”. Nghe vậy, chị ừ hử cho qua chuyện. Trời ạ, chị chỉ là người giúp việc, sao không ai hiểu và cảm thông cho chị nhỉ.

Advertisement

Quãng đường trở về nhà ông Thuận dường như xa hơn. Thấy chị cứ ủ rũ buồn thiu, Thảo an ủi “Bác mổ ruột thừa thì sẽ mau hồi phục thôi, em đừng lo lắng quá”. “Em biết thế mà, em buồn không phải vì lý do ấy”. “Hay là em buồn vì chuyện tiền bạc. Tiền hết thì kiếm được, chứ tình thân hết thì có tiền cũng không mua được, em ạ. Em cứ nhìn vào hoàn cảnh của anh Thuận ấy, sẽ hiểu”. ”

Dạ, cảm ơn anh”. “Mẹ em Ьệпh, em không chăm sóc được, em đưa tiền cho các em mình chăm sóc mẹ là đúng. Người góp của, người góp công. Có như vậy, em mới thanh thản đi xa được. Anh ủng hộ em”. Nghe Thảo nói vậy, chị tròn mắt ngạc nhiên, vì ông tồ này bỗng dưng xuất khẩu thành văn, rất hay và còn đúng nữa. Chị tò mò hỏi “Anh có bị làm sao không? Tự nhiên lại tâm lý thế”. Chị đưa tay sờ thử lên trán Thảo, làm anh giật mình, chiếc xe loạng choạng, may mà không đụng vào ai… (Còn tiếp…)

Bài ntv ảnh st

Advertisement

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *